Chương 14

Created Diff never expires
75 removals
129 lines
76 additions
131 lines
sonako.fandom.com
ln.hako.re


Dịch: Nhật Nguyên


Chương 14: Kết quả của nài nỉ[]


Bằng một trong những tất sát kỹ học được trong cơ thể tái sinh này, tôi nhướn mắt lên nhìn chằm chằm Lyel. Từ bên trên nhìn xuống vẻ mặt ấy của tôi, cậu ta bối rối ra mặt.
Một trong những tuyệt kĩ tối thượng mà tôi học được trong cơ thể này, đó chính là đối mặt với Lyell bằng “Đôi mắt nhướn lên”


“Cái đó thì… không được”
Lyell nhìn tôi với ánh mắt phiền muộn.


“Tại sao? Con xin mà papa cũng không đồng ý ư?”
“Lời yêu cầu đó...Cha không thể đáp ứng được”


Trên giường, tôi gượng nửa người dậy rồi chồng tay lên bàn tay Lyel, từ lâu đã chai sạn vì tập luyện không ngơi nghỉ mỗi ngày.
“Tại sao? Tại sao Papa không chịu nghe yêu cầu của con?”


Nghe vậy, tôi đứng phắt dậy, trong khi Lyell chống tay lên đầu.


Sự cứng cáp của cánh tay ấy là thành quả cuộc việc tập luyện mỗi ngày.


“Vì Nicole còn nhỏ. Chẳng những con không có thể lực mà cơ thể còn yếu ớt nữa. Thể trạng vậy thì khó học kiếm lắm”
“Nicole vẫn còn nhỏ quá, thể chất của con không thể đáp ứng được. Hơn nữa cơ thể con cũng quá yếu, học kiếm thuật trong điều kiện như vậy sẽ rất khó đấy”


Đúng như Lyel nói, cơ thể này vừa ốm yếu lại vừa không có cả sức mạnh lẫn thể lực, vì vậy nên cậu ta mới chần chừ không dạy kiếm cho tôi.
Đúng như Lyell đã nói, cơ thể tôi quá yếu, thiếu hụt về cả thể lực lẫn sức mạnh.


Bởi vậy anh ta đã do dự trong việc dạy tôi.


Chẳng cần phải nói, những nỗi lo đó hoàn toàn là có căn cứ.


Khỏi nói cũng biết cậu ta sợ cái gì. Cơ thể này cầm nổi kiếm hay không còn chưa biết, dù nổi thì sử dụng được hay không thì lại là một chuyện khác nữa. Tóm lại một câu, như tôi hiện giờ thì chẳng thể nào mà đặt chân lên con đường kiếm thuật cho được.
Cơ thể này có khi còn chẳng nhấc nổi thanh kiếm nữa, mà kể cả tôi có nhấc được lên thì chắc gì đã đủ sức giữ kiếm.


Hay nói cách khác, tôi thậm chí còn chẳng đủ khả năng để đứng trước ngưỡng cửa của bộ môn kiếm thuật này.


“Bất kể con có làm gì ?”


“U...gah! Cha không thể dạy con cách vung kiếm với cơ thể như vậy được. Thế nhưng, khi nào con lên 5, tay con sẽ to hơn và con cũng sẽ cao hơn. Lúc đó, con sẽ có thể cầm kiếm được”


“Hai năm nữa...Con hiểu rồi”


“Nhất định, không ư?”
Dù có muốn học kiếm thuật tới đâu nhưng nếu tôi cố quá và làm ảnh hưởng tới cơ thể thì cuối cùng tôi sẽ chẳng đạt được gì cả.


“U…. kiểu gì thì kiểu, nếu điều kiện cơ thể không cho phép thì ba cũng không thể dạy kiếm cho con được. Đúng rồi, ráng chờ lên 5 tuổi, có khi tay chân con sẽ mạnh hơn và vung kiếm được cũng không chừng. Cho nên từ giờ tới đó, Nicole hãy ráng giữ sức nha”
Bởi vậy, như Lyell nói, tôi cần phải tích cực tăng cường sức khỏe.


“Hai năm nữa à… con hiểu rồi”
“Lát nữa, mẹ sẽ quở trách con vì hành vi liều lĩnh con làm lúc trước. Lúc tức giận cô ấy đáng sợ lắm”


Dẫu rằng tôi muốn học kiếm càng sớm càng tốt, nhưng nếu vội vàng và làm cơ thể bị tổn thương thì sẽ mất cả chì lẫn chài. Và thằng này nói cũng đúng, tốt nhất hãy ưu tiên rèn luyện thể lực thì hơn.
“Mama tức giận ư?”



“Mẹ của con đã cáu sẵn rồi. Chỉ chút nữa thôi thì con sẽ được chứng kiến cơn thịnh nộ của cô ấy Nicole à”


“Chốc nữa ba phải giảng cho con một bài về cái tội liều lĩnh mới được. Mẹ con giận lên dễ sợ phải biết”
“Ugeh”


“Mama, giận lắm ạ?”
Lyell nói với tôi bằng vẻ mặt nghiêm trọng.


“Chuyện đã rồi. Đảm bảo với con là hơn xa bão sấm sét luôn ấy”
Nụ cười của Maria khi cô ấy tức giận đáng sợ tới nỗi lạnh sống lưng, và nụ cười ấy cũng khá quen thuộc với tôi trong kiếp trước.


“Uhee”
Đó là bữa tôi nhòm trộm phòng tắm nữ với Lyell, cơn giận dữ của cô ấy lúc đó đã đạt tới một cấp độ mới.


Lyel vừa nói vừa nhăn nhỉ khỉ ăn ớt. Chỉ mới nhớ lại cái áp khí kinh hoàng mà Maria vừa cười mỉm vừa phát ra hồi kiếp trước là tôi đã lạnh sống lưng rồi. Cái hồi nhòm trộm nhà tắm hội con gái chung với Lyel và bị bắt gặp, tôi còn không thốt nên nổi tiếng nào cơ. Nhân tiện, vì đụng phải bức tường sắt phòng vệ của Cortina nên mission đó cũng thất bại nốt. Thím quân sư mèo nhớ mặt đó… sau này tôi sẽ báo thù.
Xui xẻo thay, nhiệm vụ đã thất bại bởi chúng tôi đụng phải “bức tường thép” của Cortina


Nhỏ nhân miêu đó...cứ chờ đấy. Rồi một ngày tôi sẽ vượt qua được lớp phòng thủ của cô.



“Papa sẽ đi kiểm tra tình hình của Michielle-chan, lát cha sẽ quay lại”






“Giờ ba qua thăm Michelle-chan cái rồi về ngay”


“Michelle-chan?”
“Michelle-chan?”


“Là cô bé mà Nicole liều mạng bảo vệ ấy. Tuy liều lĩnh thì không nên nhưng bảo vệ cô bé đó thì đáng khen lắm đấy”
“Nicole đã liều mạng để cứu cô bé cơ mà. Mặc dù, làm như vậy vẫn quá nguy hiểm nhưng cha sẽ khen ngợi con vì chiến tích cứu mạng cô bé đó.”

Nhắc thì tôi mới nhớ là con bé ấy còn chưa tự giới thiệu nữa. Hóa ra tên Michelle-chan à.



“Vậy có bị sẹo… hay gì không?”


“Maria không đời nào để cơ thể Nicole bị sẹo đâu”
Nhắc mới nhớ, tôi còn chưa kịp giới thiệu bản thân với cô bé đó.


“Không phải con, Michelle-chan ấy”
Tên nhỏ đó là Michelle-chan à?


“À, ưm. Con khỏi lo. Maria đang trị cho con bé rồi”
“Thế còn…vết sẹo thì sao?


Đằng nào thì bé nó cũng là con gái, mới từng tuổi này đã bị sẹo thì tội lắm. Nếu Maria có thể thi triển ma thuật trị lành thì quả là không gì bằng. Khi tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm thì tiếng gõ cửa vang lên. Tôi liếc qua cái khe cửa thì thấy mặt Maria.
“Maria sẽ không bao giờ chừa lại vết sẹo trên cơ thể Nicole đâu”


“Không phải con, Michelle-chan cơ”


“Oh, điều đó không thành vấn đề. Maria, em vào được rồi đấy.”


Đứa trẻ đó dù sao cũng là con gái mà. Tầm tuổi này đã có sẹo thì buồn lắm.


Nếu như nó có thể được chữa trị bởi thuật trị liệu của Maria thì đúng là không còn gì tốt hơn rồi.


Khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nhiên có tiếng gõ nhẹ vài cái lên cánh cửa căn phòng.


Maria nhẹ nhàng bước vào.


“Ara, Nicole tỉnh lại rồi nhỉ”
“Oh, Nicole tỉnh rồi hả con.”


“Un. Cám ơn mama trị thương cho con”
“Vâng ạ. Cảm ơn mẹ vì đã chữa lành vết thương cho con.”


“Không ngờ nay bé con cũng biết ngoan mà cám ơn mẹ nha. Cơ thể sao rồi?”
“Không có gì. Con cảm thấy thế nào?”


“Khỏe lắm, hông đau tí nào hết”
“Mọi thứ đều ổn cả mẹ ạ, không còn chỗ nào đau nữa”


Tôi giơ hai tay lên làm một tư thế như lực sĩ cử tạ. Giờ cánh tay trái bị cắn nham nhở cũng đã cử động bình thường. Đúng là Thánh Ma Thuật của Maria xịn thật.
Tôi nâng cả hai tay lên và chống lên hông.


Cánh tay tôi lúc trước bị cắn cũng đã có thể cử động thoải mái. Tất cả là nhờ thánh ma pháp của Maria.


“Được rồi, có vẻ như giờ mẹ có thể dạy cho con một bài học mà không cần nương tay rồi.”


“Lành lặn thì tốt. Vậy mẹ có thể tha hồ thuyết giảng con rồi nhỉ?”
Maria vừa nói vừa mỉm cười trên môi. Tôi không thể miêu tả được bầu không khí áp lực ngập tràn trong căn phòng lúc này chỉ bằng lời nói.


Maria vừa nở một nụ cười mỉm chim sa cá lặn vừa hỏi. Tuy đó là một câu hỏi dạng nghi vấn nhưng rõ ràng người bị hỏi không có quyền chọn câu trả lời rồi. Tôi chỉ còn biết nhìn cô nàng và gật đầu như con bửa củi mà thôi.
Tôi chỉ có thể đáp lại bằng cái gật đầu.


        ※
Vài hôm sau, cả tôi lẫn Michelle-chan đều bình phục mà không gặp bất cứ trở ngại nào cả.


Vài hôm sau, cả tôi lẫn Michelle-chan đều hồi phục mà không dính vết sẹo nào. Sau khi mừng vì thoát nạn, hai chúng tôi bắt tay rồi tự giới thiệu bản thân với nhau. Và thế là tôi đã có được người bạn đầu tiên sau khi tái sinh trong cơ thể này.
Chúng tôi giới thiệu bản thân với đối phương cùng cái bắt tay. Cô bé trở thành người bạn đầu tiên của tôi trong kiếp này.


Thế nhưng, chúng tôi lại không chơi với nhau.


Chúng tôi đã được ba tuổi rồi. Hay nói cách khác, lễ hội rửa tội cũng sắp tới gần.


Tuy nhiên sau đó thì tôi không thể chơi bời lêu lổng với con bé được nữa. Cả hai chúng tôi đều 3 tuổi, đồng nghĩa rằng sắp đến lúc tiến hành lễ rửa tội. Tất nhiên là trong làng thì đứa trẻ nào cũng phải thực hiện lễ đó nên không cần phải chuẩn bị quá lố làm chi. Nhưng vì đó là một khoảnh khắc trọng đại nên vẫn phải ăn mặc cho tươm tất mới được.
Nó là một lễ nghi dành riêng cho trẻ em trong làng và không cần chuẩn bị gì đặc biệt.


Tất nhiên, chúng tôi vẫn cần ăn mặc trang trọng.


“Mẹ nghĩ cái váy này sẽ hợp với Nicole “


“Không, Maria, vết thương của con bé chỉ vừa mới bình phục, anh nghĩ chiếc váy kiểu toga sẽ tốt hơn” [note]


“Như thế không được, mọi người sẽ thấy ngực con bé mất”


“Trẻ con thì chắc chẳng ai quan tâm đâu”


“Ah, con mặc quần áo như bình thường cũng được”


“Cho nên, mẹ thấy Nicole mặc cái đầm này hợp nhất rồi đó”
“Không được!”(Maria/Lyell)


“Bậy rồi Maria. Nicole vừa ốm yếu vừa dễ bệnh nên không thể mặc mấy cái đồ luộm thuộm đó được. Anh thấy bộ tougafu này….”
Việc chọn trang phục mất gần cả ngày. Chẳng cần phải nói cũng biết đám trẻ con mà không được chơi thì sẽ thấy stress như thế nào. Cơ mà chẳng ai cản được hai vị phụ huynh hăng hái này cả.


“Không được, con bé đưa tay ra thì lộ ngực mất”
Mặc dù tôi muốn luyện tập cơ thể nhiều nhất có thể nhưng có vẻ lúc này điều đó là không thể.

“Bé con còn nhỏ xíu thì ai mà để ý”


“Dạ thôi, để con mặc áo thường với quần dài….”
Mọi thứ vẫn tiếp diễn trong vài hôm, cho tới ngày nghi lễ rửa tội diễn ra.


“KHÔNG ĐƯỢC!!”
[Lên trên] Một chiếc áo toga của người La Mã, được mô tả đơn giản, là một mảnh vải dài khoác trên vai theo một số cách. Nó thường được mặc trên một số loại áo dài hoặc áo lót khác, và nó có thể được ghim vào vị trí bằng một sợi dây , một chiếc trâm La Mã có hình dạng giống như một chiếc chốt an toàn hiện đại.

Cho nên gần như ngày nào tôi cũng bị lôi ra thử áo quần. Khỏi nói ai cũng biết trẻ con không được đi chơi thì sẽ stress ra sao, nhưng mãi mà 2 vị phụ huynh vẫn không tài nào bớt điên cho được. Ban đầu tôi còn định tranh thủ luyện tập được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nhưng rốt cuộc là không làm gì được luôn.



Rồi thì vài hôm như vậy trôi đi, cuối cùng ngày làm lễ rửa tội cũng đến.