(trái ) HM VS AI (Phải)

Created Diff never expires
338 removals
Lines
Total
Removed
Words
Total
Removed
To continue using this feature, upgrade to
Diffchecker logo
Diffchecker Pro
227 lines
300 additions
Lines
Total
Added
Words
Total
Added
To continue using this feature, upgrade to
Diffchecker logo
Diffchecker Pro
228 lines
Bên ngoài cánh cổng, có những chiếc xe nghiên cứu tương tự xe dã ngoại và hàng tá những chiếc xe kéo (Rơ moóc) đang đỗ.
Bên ngoài cổng, có những chiếc xe nghiên cứu trông giống xe cắm trại và vô số rơ-moóc đậu lại.


Nó cảm giác như là tôi đã đặt chân đến một trạm nghiên cứu ở Nam Cực.
Cảm giác như tôi vừa đến một trạm nghiên cứu ở Nam Cực vậy.


Mặc dù nó vẫn còn đêm khuya, với cái đống đèn ở khắp nơi và mọi người đang hối hả (gấp rút), cảm giác nó như là một buổi chiều bận rộn hơn là buổi tối.
Dù trời đã tối đen như mực, nhưng với ánh đèn rải rác xung quanh và người qua lại tấp nập, tôi có cảm giác như đang ở giữa buổi chiều nhộn nhịp chứ không phải ban đêm.


Tôi đang bị kéo đi bởi một người đàn ông lực lưỡng, người mà có bộ râu rậm (dày) như là người lùn vậy, với một cái vòng buộc quanh cổ tôi.
Tôi bị một gã to con kéo đi, râu ria xồm xoàm như người lùn, với một sợi dây buộc quanh cổ.


Quần áo của tôi rách tả tơi , và tôi đang đi chân trần, làm cho tôi có cảm giác đáng thương.
Quần áo tôi rách rưới, chân trần, khiến tôi cảm thấy thật thảm hại.


Mọi người đi ngang qua đều nhìn chúng tôi.
Mỗi người đi ngang qua đều nhìn chằm chằm vào chúng tôi.


Người đàn ông đang kéo tôi dường như đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh chúng tôi.
Người đàn ông đang kéo tôi dường như cũng thu hút ánh mắt của tất cả những người xung quanh.


Mặt của ông ấy đỏ bừng khi mà ông ấy đi nhanh hơn.
Mặt hắn đỏ bừng lên rồi bước vội.


Không quen đi nhanh, nên tôi đã loạng choạng và té.
Tôi không quen đi nhanh, nên vấp ngã.


Đáng lẽ ra thì tôi nên điều chỉnh tốc độ cho phù hợp với những bước chân ngắn của mình, nhưng tôi lại cố giữ nhịp đi như bình thường, và với đôi chân ngắn, tôi không thể theo kịp.
Lẽ ra tôi phải điều chỉnh nhịp bước cho hợp với bước chân nhỏ của mình, nhưng lại cố giữ tốc độ bình thường, và với đôi chân ngắn ngủn, tôi không theo kịp.


"Ah!"
“Á!”


Tôi không thể nói, nhưng mà tôi có thể hét lên trong đau đớn.
Tôi không thể nói được, nhưng vẫn hét lên đau đớn.


Khi tôi làm thế, tiếng bàn tán ( thì thầm ) xung quanh chúng tôi ngày càng lớn dần.
Khi tôi làm vậy, tiếng xì xào của những người xung quanh càng lớn hơn.


Ông ấy nhanh chóng bế ( nhặt ) tôi lên từ mắt đất và chạy đến một nơi nào đó.
Gã đàn ông to con lập tức nhấc tôi dậy khỏi mặt đất và chạy đi đâu đó.


Tại sao ổng không làm thế từ đầu đi mà lại kéo tôi như một con chó bởi cái vòng buộc vậy?
Sao hắn không làm vậy ngay từ đầu mà lại kéo tôi như chó bằng dây xích thế chứ?


Sau khi bị kéo trong vài phút, chúng tôi đã đến một nơi chứa đầy một đống thiết bị điện tử.
Sau vài phút bị kéo lê, cuối cùng chúng tôi cũng đến một nơi đầy thiết bị điện tử đủ loại.


Trên nóc một chiếc xe đang đỗ, có một chiếc ăng-ten lớn và tròn.
Trên nóc một chiếc xe đậu sẵn có một chiếc ăng-ten tròn to lớn.


Nhìn nó giống một nơi phù hợp cho việc nghiên cứu.
Trông giống như một nơi dành cho nghiên cứu.


"Cô Bora! Cô có trong đó không?"
“Cô Bora! Cô có trong đó không?”


Ông ấy gõ cửa và gọi ai đó bên trong.
Gã đàn ông to con gõ cửa và gọi ai đó bên trong.


Tôi lo lắng liếc nhìn, tự hỏi rằng ai sẽ bước ra.
Tôi lo lắng nhìn chằm chằm, tự hỏi ai sẽ xuất hiện.


May mắn là, người đi ra là một cô gái trẻ với mái tóc đuôi ngựa, mang trên mình (mặc) một chiếc áo lab.
May mắn thay, người bước ra là một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo blouse trắng.


Tôi đã lo sợ rằng đó sẽ lại là một người đàn ông lạ, nhưng không phải vậy.
Tôi đã sợ lại là một đàn ông lạ nữa, nhưng không phải.


Tôi thở phào trong nhẹ nhõm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.


"Deokgu, có chuyện gì à?"
“Deokgu? Có chuyện gì vậy?”


"À, tôi có cái này muốn đưa cho cô," Deokgu nói, tay ôm lấy eo tôi và xoay tôi về phía cô gái.
“À, tôi có thứ muốn giao cho cô.” Deokgu nói, rồi nhấc tôi bằng hai tay, quay người tôi lại phía cô gái.


"Nhà nghiên cứu, người vừa ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, bỗng trợn mắt và nói một cách gay gắt."
Nữ nghiên cứu viên đang nhìn tôi đầy ngạc nhiên thì đột nhiên trừng mắt lên và quát lớn.


Nhìn như cô ấy đã nhìn thấy một thứ gì đó mà cô ấy không nên thấy.
Có vẻ như cô ấy vừa nhìn thấy thứ không nên thấy.


"Không! Làm thế nào mà anh có thể đối xử một cách thô bạo như vậy với một đứa bé? Deokgu! Tôi thực sự rất thất vọng về anh!"
“Không! Sao anh lại đối xử thô bạo với một đứa trẻ yếu ớt như vậy? Deokgu! Tôi thất vọng về anh đấy!”


“Không...Nó không phải như vậy!”
“Không… không phải vậy đâu!”


ấy nhanh chóng kéo tôi lại gần cô ấy, tránh xa Deokgu, người nồng nặc mùi đặc trưng của một người đàn ông cô đơn.
gái lập tức kéo tôi về phía mình, tránh xa Deokgu, người đang tỏa ra mùi cô đơn của đàn ông lâu ngày.


Tôi đã cảm thấy khó chịu với cái mùi đó được một lúc rồi.
Tôi đã khó chịu với cái mùi đó từ nãy rồi.


"Em có sao không? Trời ơi, mặt em bị bầm rồi. sao lại có sợi xích kim loại quanh cổ em vậy?"
“Em không sao chứ? Trời ơi, mặt em bầm tím cả rồi. sao lại có sợi xích kim loại quấn cổ thế này?”


Bàn tay mềm mại của cô ấy nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi.
Bàn tay mềm mại của cô ấy nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi.


Tôi không kìm được nước mắt trước sự tử tế đó — không biết là vì ngày hôm nay quá hỗn loạn hay vì tôi quá xúc động, nhưng nước mắt cứ thế tuôn ra.
là vì cả một ngày quá hỗn loạn hay vì tôi quá xúc động, nhưng tôi không kìm được nước mắt trước sự dịu dàng ấy, nước mắt trào ra.


Thường thi tôi không có xúc động như thế này đâu, nhưng mà, lạ thay, nước mắt tôi tuông ra một cách dễ dàng."
Bình thường tôi không hay như vậy, nhưng không hiểu sao, giờ nước mắt cứ thế mà chảy.


Trong lúc tôi khóc thì, cô ấy lấy từ trong túi ra một cái khăn tay và nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
Khi tôi khóc, cô ấy lấy khăn tay trong túi ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.


Cô ấy thật tốt bụng.
Cô ấy thật tốt.


Tôi có cảm giác như mình đang dần được cảm nhận lại lòng trắc ẩn của con người, sau một thời gian dài.
Lâu lắm rồi tôi mới lại cảm nhận được sự dịu dàng của con người.


"Ah."
“À…”


Tôi muốn cảm ơn cô ấy, nhưng mà chả có lời nào buông ra cả.
Tôi muốn nói lời cảm ơn, nhưng không thốt nổi nên lời.


Chỉ có những tiếng rên khó hiểu phát ra từ miệng tôi.
Chỉ có những tiếng rên rỉ vô nghĩa thoát ra khỏi miệng.


Giá mà tôi có thể nói được, tôi đã có thể bày tỏ rằng mình chỉ là một người bình thường,yêu cầu trừng phạt người đàn ông đó theo pháp luật. Nhưng tôi không thể, và cảm giác bất lực ấy thật không chịu nổi.
Nếu tôi có thể nói, tôi đã có thể giải thích rằng mình là một người bình thườngđề nghị xử phạt đàn ông kia theo pháp luật, nhưng tôi không thể, và sự bức bối ấy thật khó chịu.


Giờ thì tôi hiểu vì sao những người câm lại cảm thấy bị mắc kẹt đến thế không thể bày tỏ bản thân.
Giờ tôi mới hiểu vì sao những người câm lại cảm thấy bất lực đến thế khi không thể diễn đạt.


ấy, bế tôi trên tay, nói một cách mắng nhẹ.
gái ôm tôi trong vòng tay rồi nghiêm giọng.


“Deokgu, đặt biệt khi cô ấy là con gái, anh nên đối xử với cô ấy một cách cẩn trọng hơn. Con gái thì mỏng manh hơn.”
“Deokgu, nhất là con bé này là con gái, anh phải nhẹ nhàng hơn chứ. Con gái thì yếu ớt hơn mà.”


Giọng điệu của cô gần như là đang mắng, và Deokgu, chảy mồ hôi, nói một cách cẩn trọng.
Giọng cô ấy gần như trách mắng, còn Deokgu thì toát mồ hôi, rụt rè lên tiếng.


"Không, Bora...nên cẩn thận. Cô ấymột quái vậy dạng người đi ra từ cánh cổng."
“Không, Bora…phải cẩn thận đấy. Con bédạng quái vật hình người chui ra từ cổng đấy.”


"Cái gì!?."
“Cái gì!?”


ấy nhanh chóng kéo tôi ra khỏi vòng tay của cô ấy.
gái lập tức buông tôi ra.


Tôi đã tận hưởng hơi ấm đó và theo bản năng đưa tay ra, như một dấu hiệu rằng tôi muốn được ôm thêm lần nữa.
Tôi đang tận hưởng hơi ấm ấy nên theo bản năng đưa tay ra với lấy cô, ý muốn được ôm tiếp.


Nhưng cô ấy không ôm tôi nữa và giữ khoảng với tôi, chút xa hơn so với trước.
Nhưng cô ấy không ôm tôi nữa, mà giữ khoảng cách, lùi ra xa hơn trước.


"Vậy ra đó là lý do mà anh đã đeo vòng cổ kiềm chế cho cô ấy."
“Thì ra vì vậy mà anh đeo vòng kiềm chế lên cổ nó…”


ấy nhìn vào vòng cổ của tôi nói.
nhìn sợi dây xích trên cổ tôi rồi nói.


Tôi nghĩ với bản thân rằng, nếu mà cô ấy nhìn vào nó, có khả năng là cô ấy sẽ gỡ nó cho tôi."
Tôi nghĩ thầm, nếu đã nhìn thì tháo luôn đi cho rồi.


Cái tiếng 'clicking' thật sự là rất phiền.
Cái tiếng leng keng ấy thật phiền phức.


"Đúng vậy. Nhìn bề ngoài thì cô ấy không có vẻ gì là nguy hiểm, nhưng để đảm bảo an toàn, tôi vẫn làm theo quy định của hội và đeo nó vào."
“Ừ. Nhìn vẻ ngoài thì chẳng có gì nguy hiểm, nhưng để chắc ăn, tôi làm đúng theo quy định của hội.”


"Làm tốt lắm. Nhìn vào tóc của cô ấy và màu mắt của cổ, cô ấy chắc chắn không phải con người."
“Tốt lắm. Nhìn màu tóc và mắt nó, rõ ràng không phải người.”


"Nếu cô ấy đeo vòng kiềm chế, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Lúc tôi giữ cô ấy trước đó, cô ấy không có vẻ gì là có năng lực hay sức mạnh đáng lo ngại."
“Nếu đeo vòng kiềm chế thì chắc sẽ không sao đâu. Lúc nãy tôi bắt thử cũng không thấy nó có sức mạnh hay khả năng gì nguy hiểm.”


"Có lẽ anh đã có một khoảng thời gian khá chật vật ở cổng nhỉ."
“Chắc anh vất vả ở cổng lắm nhỉ.”


Sau đó. Cô ấy bế tôi lên và nhìn vào đầu tôi và phần dưới.
Rồi cô gái lại ôm tôi, nhìn chằm chằm vào đầu và phần thân dưới.


Tôi trở nên khá khó chịu với cái cách mà ánh mắt của cổ nhìn tôi, vì thế tôi đã vặn vẹo và ngọ nguậy.
Cái kiểu nhìn đó khiến tôi khó chịu, liền vặn người né tránh.


Nhưng cô ấy không ngừng nhìn vào tôi.
Nhưng cô ấy vẫn không ngừng nhìn.


Cảm giác như là hôm sẽ chả bao giờ đi đến hồi kết.
Tôi có cảm giác cái ngày hôm nay dài lê thê không dứt.


Clink, clink.
Leng keng, leng keng.


Tôi đã bị nhốt vào một cái gì đó tựa như là song sắt, bị đưa đi đến một nơi nào đó.
Tôi bị nhốt trong một cái chuồng bằng sắt, bị đưa đi đâu đó.


Nhà nghiên cứu, tên Kim Bora, đang quan sát tôi và ghi chép gì đó lên giấy.
Nữ nghiên cứu viên tên Kim Bora thì vừa theo dõi vừa ghi chép gì đó lên giấy.


Mỗi lần mà tôi duy chuyển cô ấy không chậm 1 nhịp và tiếp tục ghi vào giấy.
Mỗi lần tôi cử động, cô ấy không bỏ sót mà vẫn cặm cụi viết bằng bút.


Nhìn vào cô ấy, tôi tuyệt vọng muốn nói rằng "Thả tôi ra!".
Nhìn cô ấy như vậy, tôi chỉ muốn hét lên: “Thả tôi ra!”


Cái này rõ ràng là bắt cóc mà!
ràng là bắt cóc còn gì.


ấy thật sự hoàn toàn phớt lờ quyền con người của tôi.
ta chẳng thèm quan tâm đến quyền con người của tôi.


Tuy nhiên, sau khi thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương lúc nãy, tôi không thể mở miệng nói được gì.
Nhưng sau khi nhìn lại bóng dáng mình trong gương lúc trước, tôi cũng chẳng thể nói gì.


tôi có cố nói, thì cũng không thể thành tiếng Hàn một cách rõ ràng; chỉ là những tiếng rên kỳ lạ phát ra, nên cuối cùng cũng vô ích.
có cất lời, thì cũng chẳng phải tiếng Hàn chỉ là mấy tiếng ú ớ vô nghĩa, nên thôi.


Hình phản chiếu trong gương lúc nãy tôi nhìn thấy hoàn toàn khác xa so với tôi ban đầu.
Bóng dáng tôi thấy trong gương đã hoàn toàn khác với bản thân trước đây.


Nếu mà tôi có hỏi hàng trăm người đi ngang qua, chắc chắn họ sẽ nói tôi là một người khác.
có hỏi cả trăm người đi ngang qua, chắc chắn ai cũng sẽ nói tôi là một người khác.


Đó là kết quả không thể tránh khỏi, nếu xét đến việc đôi mắt tôi giờ đã khác.
Cũng phải thôi, vì giờ mắt tôi đã khác rồi.


Tôi, một người tóc đen, chiều cao trung bình, ngoại hình điển hình của một người Hàn Quốc, giờ đã biến thành một đứa trẻ mái tóc xanh và đôi mắt xanh lục.
Tôi, người từng có mái tóc đen, chiều cao trung bình, vẻ ngoài hết sức bình thường của một người Hàn Quốc, giờ biến thành một đứa trẻ với mái tóc xanh và đôi mắt xanh.


Chiều cao của tôi cỡ một đứa trẻ học tiểu học.
Chỉ tầm bằng một học sinh tiểu học.


Ngoại hình của tôi đã trở nên thật sự rất đẹp.
Ngoại hình giờ đẹp đến mức lạ lùng.


Nếu tôi lớn lên với diện mạo như thế này, chắc chắn tôi sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành với tiềm năng to lớn.
Nếu lớn lên thế này, chắc chắn tôi sẽ trở thành đại mỹ nhân có thể khiến cả đất nước chao đảo.


Nếu mà tôi kết hôn và có con, chúng có thể dễ dàng bay khắp thế giới hàng trăm lần.
Nếu kết hôn rồi sinh con, chắc cũng dễ dàng tung hoành khắp thế giới.


Nhưng tôi không hề vui vẻ.
Nhưng tôi chẳng hề vui.


Giá mà tôi có thể giao tiếp được, dù chỉ một chút... Tôi nắm lấy song sắt và phản kháng, muốn được thả ra, nhưng không một từ tiếng Hàn nào phát ra từ miệng của tôi.
Giá mà ít nhất có thể nói được thì còn đỡ… Tôi nắm chặt song sắt, cố vùng vẫy, muốn được thả ra, nhưng chẳng có tiếng Hàn nào phát ra.


Khi nào thì tôi có thể nói chuyện lại lần nữa?
Không biết đến bao giờ tôi mới có thể nói lại được?


Hay là vì cơ thể này không phải con người nên tôi không thể nói?
Hay là do thân xác này không phải con người nên mới không thể cất lời?


Trong khi tôi đang suy nghĩ, Kim Bora lặng lẽ tiếp cận tôi khi cô ấy nhìn thấy tôi ngọ nguậy.
Khi tôi còn đang nghĩ vẩn vơ thì Kim Bora lặng lẽ tiến lại gần, nhìn tôi quằn quại.


"Em có muốn ăn cái này không?"
“Em muốn ăn cái này không?”


Cô ấy lục lội thứ gì đó trong tay áo rồi lấy ra một cây kẹo mút.
Cô ấy thò tay vào tay áo rồi lấy ra một cây kẹo mút.


ấy hình như nghĩ tôi như là một đứa nhóc.
ta chắc nghĩ tôi là con nít.


Tôi không phải là người sẽ mắc bẫy những trò lừa rõ ràng như thế.
Tôi đâu phải dạng dễ bị dụ bằng trò rẻ tiền như vậy.


"Ah.. Ah"
“À… ạ…”


Nhưng mà khi tôi lấy lại nhận thức, thì tôi đã ngậm cây kẹo mút, và tỏ ra một vẻ mặt thoả mãn.
Nhưng lúc nhận ra thì tôi đã ngậm cây kẹo mút vào miệng, mặt tỏ vẻ mãn nguyện.


thì, tôi đã không ăn gì cả ngày dài và tôi đang đói, nên là có lẽ nó cũng chả quá tệ để ăn một cây kẹo mút.
thì, cả ngày chưa ăn gì, đói đến hoa mắt, ăn một cây kẹo chắc cũng chẳng sao.


Tự hợp lý hóa mọi thứ, tôi vui vẻ mút cây kẹo mà Kim Bora đã đưa cho mình.
Tự an ủi vậy rồi tôi cứ thế mút kẹo Kim Bora đưa.


Khi vị ngọt lan tỏa trong miệng, tôi cảm thấy khá hơn một chút so với lúc trước khi còn nằm dưới đất.
Vị ngọt lan ra trong miệng, tâm trạng tôi cũng đỡ hơn khi nãy bị kéo lê trên mặt đất.


Nhìn tôi, Kim Bora cảm thấy mãn nguyện.
Kim Bora thấy tôi thế thì mặt đầy vẻ hài lòng.


Sau đó,ấy lấy điện thoại ra và chụp một đống tấm ảnh của tôi và cây kẹo mút trong miệng.
Rồilấy điện thoại ra, bắt đầu chụp hình tôi đang ngậm kẹo mút.


Tôi không bận tâm nếu cô ấy chụp một hai tấm, nhưng có vẻ cô ấy đang chụp nhiều hơn thế, nên tôi dùng lòng bàn tay che mặt để tránh ống kính.
Ban đầu tôi cũng chẳng để tâm nếu cô ta chụp một hai tấm, nhưng khi thấy chụp quá nhiều, tôi đưa tay che mặt lại để tránh ống kính.


Sau đó, tôi chôn mặt tôi xuống đất.
Sau đó, tôi úp mặt xuống đất.


Nếu cô ấy muốn nhiều tấm ảnh của tôi hơn thì, tôi đành phải lấy nhiều kẹo hơn từ cô ấy.
Nếu cô muốn chụp thì tôi phải đòi thêm kẹo mới được.


"Hehe, nếu em lộ mặt thì liệu chị có thể lấy thêm một số ảnh của em được không?"
“Hehe… em cho chị chụp mặt nhé?”


Kim Bora, thấy tôi chống cự việc bị chụp hình, liền bĩu môi nói.
Kim Bora vừa nói vừa phụng phịu khi thấy tôi không chịu để chụp.


Tôi, không muốn đểấy thấy mặt mình, lại ngẩng đầu lên nhưng quay lưng về phía điện thoại.
Tôi chẳng muốn chota thấy mặt, nên ngẩng đầu rồi quay lưng lại với điện thoại.


Ở trong cơ thể này đã đủ tệ rồi, còn bị chụp hình thì thật quá sức chịu đựng.
Thế là đủ tệ rồi, còn bị chụp hình lưu lại thì tôi chịu không nổi.


Có vẻ như cuối cùng cô ấy cũng nhận ra tôi không thích bị chụp ảnh.
Có vẻ cuối cùng cô ta cũng nhận ra tôi không thích bị chụp ảnh.


ấy từ tốn đặt điện thoại xuống bàn rồi từ từ tiến lại gần tôi.
đặt điện thoại xuống bàn rồi nhẹ nhàng tiến lại.


“Bang hội bọn mình cuối cùng cũng được một con quái vật dạng người... Dễ thương quá trời, chị chỉ muốn véo má em thôi.”
“Hội mình cuối cùng cũng bắt được một dạng quái vật hình người… Dễ thương quá, muốn véo má ghê.”


Có gì đó là lạ trong ánh mắt của Kim Bora.
Trong ánh mắt Kim Bora có gì đó rất lạ.


Bình thường tôi cũng sẽ chẳng để ý đến những chuyện thế này đâu, nhưng lần này nó lại khiến tôi lạnh sống lưng.
Bình thường tôi chẳng để ý mấy chuyện này, nhưng lần này sống lưng tôi lạnh toát.


Clink, clink.
Leng keng, leng keng.


Trong chiếc xe đang lắc lư, tôi chỉ mong thời gian này trôi qua thật nhanh mà thôi.
Chiếc xe rung lắc chở tôi đi đâu đó, mà tôi chỉ mong cho thời gian trôi qua nhanh hơn.


Việc ở một mình với cô này thật là khó chịu.
một mình với cô gái ấy thật không thoải mái.


cô ấy có biết cảm giác của tôi hay không, chiếc xe chở tôi vẫn lắc lư, hướng về một nơi vô định.
Không biết cô ấy có biết tôi đang nghĩ gì không, nhưng chiếc xe vẫn lắc lư, chạy về phía một nơi xa lạ.


Tôi chỉ mong thời gian này qua nhanh.
Tôi chỉ mong cái lúc này mau chóng qua đi.