C1

Created Diff never expires
363 removals
Lines
Total
Removed
Words
Total
Removed
To continue using this feature, upgrade to
Diffchecker logo
Diffchecker Pro
99 lines
335 additions
Lines
Total
Added
Words
Total
Added
To continue using this feature, upgrade to
Diffchecker logo
Diffchecker Pro
99 lines
Tôi tỉnh dậy.
Tôi tỉnh dậy.
Có vẻ như là tôi đang nằm trên giường. Đầu óc tôi giờ cảm thấy thật nặng nề. Tôi có cảm giác như mình vừa trải qua một vụ tai nạn khá lớn.
Trông như tôi đang nằm trên giường. Đầu tôi lúc này nặng bất thường. Tôi cảm thấy như mình vừa gặp một vụ tai nạn khá lớn…
Tôi chuyển mình, và chẳng may đầu chân tôi chạm vào tường.
Tôi cử động cơ thể, và đầu bàn chân đập vào tường.
“Ouch!”
“Ối!”
Cơn đau dần dần đánh thức tâm trí tôi.
Cơn đau này dần đánh thức não tôi.
Ể? Khoan đã, không phải mình mới bị xe tải đâm trước cổng trường mà?
Hả? Khoan đã, tôi vừa bị xe tải đâm trước trường trung học của mình sao?
Cơ thể tôi bỗng sởn gai ốc khi nhớ lại những chuyện xảy ra.
Da gà nổi khắp người sau khi tôi nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Tôi vô thức sờ soạt cơ thể mình. Không hề có cơn đau nào và tay chân vẫn lành lặn như trước. Thật là nhẹ nhõm khi biết được điều này.
Tôi vô thức chạm vào cơ thể mình. Tôi không cảm thấy đau đớn, tứ chi cũng không mất. Biết được điều đó thật nhẹ nhõm.
Nhưng không đời nào tôi lại sống sót qua một vụ tai nạn như vậy mà không để lại bất kì vết xước nào.
Nhưng không đời nào tôi sống sót sau vụ tai nạn đó mà không bị trầy xước, đúng không?
Mặc dù vậy, chân tay tôi vẫn còn đây. ...Đừng nói là bác sĩ phẫu thuật với quả tóc nửa trắng đã phẫu thuật cho tôi nhé?( Ủa Black Jack:D). Hoặc đó là người chưa bao giờ nếm mùi thất bại.
Tuy nhiên, tất cả tứ chi của tôi vẫn còn đây. …Đừng nói với tôi là bác sĩ phẫu thuật với một nửa mái tóc nhuộm trắng đã phẫu thuật cho tôi nhé? Hay đó là người nói rằng anh ta chưa bao giờ thua cuộc?
Nếu tôi thực sự được isekai, tôi sẽ được buff bẩn hoặc nhận được kĩ năng tối thượng nào đó bởi một nữ thần đáng yêu đúng chứ? Vậy đây chính New Game Plus!
Nếu tôi bị isekai, tôi nên nhận được cheat từ một nữ thần đáng yêu hoặc chỉ là một kỹ năng OP dựa trên cách tôi sử dụng nó, phải không? Đây một New Game Plus!
Với sự háo hức trong lòng, tôi lật chiếc chăn trên giường ra. Một cái bàn, cái ghế, cái giá sách xuất hiện trước mắt tôi.
Với trái tim tràn đầy hy vọng, tôi cởi chăn ra. Một chiếc bàn, một chiếc ghế và một giá sách hiện ra trước mặt tôi.
Nhìn kiểu gì thì đây vẫn là phòng tôi.
Đây là phòng của tôi, bất kể bạn nhìn nó thế nào.
Tôi không ở thế giới khác cũng như không phải là bệnh viện. Cũng sẽ không có nữ thần đáng yêu hay một y tá onee chan nào xuất hiện cả. Chậc, tôi đang mong chờ gì vậy trời.
Tôi không ở một thế giới khác hay bệnh viện. Không có nữ thần đáng yêu hay một y tá onee-san nào cả. Tck, tôi đã mong chờ điều đó.
“Ể?”
"Hả…?"
Ngổm dậy trong sự bối rối. Tôi đặt chân mình từ giường xuống sàn nhà. Nó không đau. Không hề có một chiếc băng rôn nào trên người tôi cả chứ đừng nói đến băng vải.
Tôi ngồi dậy trong sự bối rối. Chân tôi di chuyển từ giường xuống đất. Không đau. Thậm chí còn không có băng cứu thương trên người tôi, chưa kể đến băng gạc.
Những tia nắng ấm áp chiếu rọi qua khung cửa sổ, vậy bây giờ mới sáng sớm à? Hay đây chỉ là một giấc mơ thôi?
Với ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, bây giờ là buổi sáng, phải không? Đó chỉ là một giấc mơ?
Có gì đó không ổn khi tôi nhìn quanh phòng.
Có gì đó không ổn sau khi tôi nhìn quanh phòng.
Bộ đồng phục tôi treo trên tường đã biến mất. Chỉ có vài quyển sách trên kệ. Một nửa tập light novel của tôi cũng biệt tích. Thay vào đó là một cuốn sách rất cũ mà tôi đã đọc từ lâu trước kia. Nó là một bộ rom-com câu lạc bộ BS mà tôi đã từng rất thích thời sơ trung.
Bộ đồng phục tôi treo trên tường đã biến mất. Có ít sách hơn trên giá sách của tôi. Một nửa số light novel trên bàn đã biến mất. Để so sánh, có một cuốn sách hoài niệm mà tôi đã đọc từ lâu. Đó là một câu lạc bộ hài kịch lãng mạn theo chủ đề BS mà tôi từng thích hồi trung học.
Nhưng tôi không nhớ mình có đọc lại mấy bộ kiểu này dạo gần đây.
Nhưng tôi không nhớ mình đã xem lại những thứ này gần đây?
Tôi cầm chiếc điện thoại trên bàn lên trong khi đầu óc tôi vẫn đang mông lung.
Tôi cầm lấy chiếc điện thoại nằm trên bàn ngắn với tâm trí đầy mây mù.
Mới hơn 7h sáng. Không phải là vấn đề gì cả.
Bây giờ mới hơn 7 giờ sáng. Đây không phải là vấn đề riêng.
Tuy nhiên, ngày tháng trên đấy lại sai.
Tuy nhiên, ngày tháng thì sai.
Hơn một tháng đã trôi qua từ những gì tôi nhớ được.
Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi tôi nhớ lại.
Liệu đây có phải kí ức ảo do PTSD tạo nên không, kiểu tôi đã từng thấy trong light novel trước đây í.
Có phải là trật tự ký ức do PTSD gây ra không? Tôi đã từng thấy những light novel như vậy trước đây.
Tôi vội vàng nhìn vào bàn học và cửa phòng. Nếu thực sự việc mất trí nhớ là có thật. Trong trường hợp như vậy, mấy miếng dán viết kiểu “ Ông bị mất trí nhớ”“Đọc quyển ghi chú trên bàn đi” sẽ ở khắp mọi nơi. Cũngphân cảnh nhân vật chính tự tha thu lên người. Chà, nhưng tôi không nghĩ mình lại dám làm việc đó . Tôi sợ đau lắm.
Tôi vội vàng nhìn chằm chằm vào bàn và cửa của mình. Giả sử đây là một câu chuyện về chứng mất trí nhớ. Trong trường hợp đó, những nhãn dán ghi "bạn bị rối loạn trí nhớ""hãy nhìn vào cuốn sổ trên bàn" phải ở khắp mọi nơi. Thậm chí cònmột cảnh nhân vật chính để lại hình xăm trên cơ thể. Ờ, nhưng tôi không nghĩ mình sẽ làm vậy dù có chuyện gì xảy ra. Tôi sợ đau.
Tôi đã kiểm tra khắp phòng và khôngmiếng dán như thế ở đây cả.
Tôi kiểm tra khắp nơi. Khôngnhãn dán nào.
Với cảm giác vừa nhẹ nhõm nhưng cũng thất vọng tôi lại kiểm tra điện thoại một lần nữa.
Trái tim tôi vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng khi nhìn lại điện thoại.
Tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn khi xem thử mặt sau của điện thoại.
Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn sau khi nhìn vào mặt sau của điện thoại.
Tôi mua chiếc điện thoại này khi mới lên cấp 3 và sắp sửa thay máy mới sau khi tốt nghiệp. Bởi vì không có ốp bảo vệ nên chắc chắn phải có một vài vết xước nhỏ dù có giữ gìn cẩn thận đến đâu. Đằng nào cũng được 3 năm rồi mà.
Tôi mua chiếc điện thoại này khi sắp vào trung học. Tôi định đổi sau khi tốt nghiệp. không có ốp lưng nên sẽ có những vết xước nhỏ mặc dù tôi rất trân trọng những thứ đó. Dù sao thì cũng đã 3 năm rồi.
Tuy nhiên, chiếc máy trong tay tôi lại quá mới so với 3 năm sử dụng.
Tuy nhiên, chiếc điện thoại trong tay tôi trông quá sạch sẽ đối với một sản phẩm đã 3 năm tuổi.
Giống như tôi mới mua nó vài ngày trước vậy.
Nghĩa đen là tôi mới mua nó cách đây vài ngày.
Với sự tò mò bí ẩn, tôi kiểm tra thử thời gian trên điện thoại.
Với sự mong đợi bí ẩn, tôi kiểm tra ngày trên điện thoại.
Tôi biết thừa bây giờ là tháng rồi. Nhưng thứ quan trọng nhất là “năm” thay vì là “tháng”.
Tôi đã biết bây giờ là tháng 4 rồi. Điều quan trọng nhất là "năm" thay vì "tháng".
“ ...Nghiêm túc đấy à?”
"... Nghiêm túc đấy à?"
Thời gian hiển thị trên điện thoại vào đúng 3 năm trước.
Ngày hiển thị trên điện thoại của tôi chính xác là 3 năm trước.
Đó là năm tôi mới bước chân vào cao trung.
Năm tôi vào trung học.
*
*
Tôi đi xuống tầng một và cố gắng bình tĩnh bản thân mình lại.
Tôi xuống tầng một và cố gắng bình tĩnh lại.
Suy nghĩ thấu đáo nào. Quay về quá khứ là điều bất khả khi. Đây không phải là light novel.
Hãy bình tĩnh suy nghĩ về điều này. Quay ngược thời gian thực sự là chuyện nhảm nhí. Đây không phải là light novel.
Tuy nhiên, 3 năm học cao trung của tôi không hề giống một giấc mơ tí nào.
Tuy nhiên, 3 năm trung học đó không giống như một giấc mơ.
Tôi cơ bản sẽ quên hết giấc mơ của mình ngay khi vừa tỉnh dậy. Tuy nhiên, tôi lại nhớ rõ ràng về những cuốn tiểu thuyết tôi đọc và tự sáng tác. Trong khi khuôn mặt của bạn cùng lớp lại có chút mơ hồ vì đơn giản tôi là người cô đơn mà.
Về cơ bản, tôi quên mất giấc mơ của mình khi thức dậy. Tuy nhiên, tôi nhớ rõ những light novel mà tôi đã đọc và viết. Mặc dù khuôn mặt của các bạn cùng lớp hơi mơ hồ, nhưng đó là vì tôi là một con sói đơn độc.
Hơn nữa, tôi lại có câu hỏi quan trọng hơn là tại sao tôi lại không có kí ức nào về “ngày hôm qua” ở thế giới này. Nếu thực sự 3 năm qua chỉ là một giấc mơ thì việc không nhớ được đúng là vô lý.
Ngoài ra, câu hỏi nghiêm trọng hơn là tôi không nhớ gì về những gì đã xảy ra "hôm qua" trên thế giới này. Điều này là không thể nếu 3 năm đó chỉ là một giấc mơ.
Tôi cẩn thận đi quanh phòng khách và nhà bếp. Ngôi nhà vẫn nguyên vẹn như những gì tôi nhớ. Nếubất cứ thay đổi nào thì tôi sẽ biết ngay. Tôi nhìn thử mình qua gương trong phòng tắm.
Tôi cẩn thận đi quanh phòng khách và bếp. Ngôi nhà vẫn giống hệt như những gì tôi nhớ. Tôithể biết ngay nếu họ đã thay đổi điều gì đó. Tôi nhìn vào gương sau khi vào phòng tắm.
“Hừm ,...yeah, mình trẻ hơn thật này.”
"Ừm, ... đúng rồi, giờ tôi trẻ hơn rồi."
Nhìn thế nào thì khuôn mặt trên gương vẫn chẳng khác gì học sinh cấp 2 cả. Tôi nghĩ đây chính dung mạo của mình 3 năm về trước.
Khuôn mặt xuất hiện trong gương trông giống như một học sinh trung học, bất kể thế nào. Tôi nghĩ đây hình ảnh của tôi 3 năm trước.
Ngay khi tôi đang tự lẩm bẩm một mình trong phòng tắm, một gương mặt nhỏ nhắn xuất hiện đằng sau gương.
Khi tôi đang lẩm bẩm một mình trong phòng tắm, một khuôn mặt đáng yêu ló ra sau tấm gương.
“Gì đấy, Onii-chan? Anh đang mân mê khuôn mặt của mình à? Em không nghĩ anh sẽ đẹp trai hơn khi cứ nhìn vào gương như vậy đâu.”
"Có chuyện gì vậy, onii-chan? Anh đang trừng mắt nhìn mặt mình kìa. …Anh biết đấy, em sẽ không nghĩ anh đẹp trai cho dù anh có nhìn chằm chằm vào mình bao lâu đi nữa."
“Ah, Satsuki.”
"Ah, Satsuki."
Tôi quay người lại. Con em gái của tôi đang nhìn tôi một cách bối rối khi vẫn đang mặc bộ đồ ngủ. Dù mới sáng sớm ra đã cằn nhằn rồi nhưng chúng tôi vẫn khá là thân thiết với nhau.
Tôi quay lại. Em gái tôi đang nhìn tôi một cách bối rối trong bộ đồ ngủ. Mặc dù em ấy đang xúc phạm ngay vào buổi sáng, nhưng chúng tôi có mối quan hệ tốt.
“Dù sao thì, đây là... em sao?”
"À mà, đây là... em."
“Gì đấy? Sao sáng ra trông anh nghiêm trọng thế?”
"Gì cơ? Em trông nghiêm túc đấy."
Quả nhiên em gái tôi cũng trẻ hơn 3 tuổi. Con bé cũng sẽ vào trường cao trung Higashitani 3 năm sau giống tôi. Bây giờ Satsuki vẫn còn ngây thơ, dù chẳng bao lâu nữa em ấy cũng sẽ là một nữ sinh cao trung thôi.
Thật vậy, em gái tôi trông cũng trẻ hơn 3 tuổi. Em ấy cũng sẽ học ở trường trung học Higashitani 3 năm nữa. Ngay bây giờ, Satsuki vẫn trông khá ngây thơ, mặc dù em ấy sẽ sớm cảm thấy mình giống như một JK.
Nếu tôi thực sự quay lại 3 năm trước, nghĩa là bây giờ Satsuki vẫn đang học năm 2 sơ trung.
Nếu tôi quay ngược lại 3 năm, điều này có nghĩa là Satsuki đang học năm 2 trung học cơ sở.
Nhân tiện thì , không giống như anh trai của mình, Satsuki rất dễ thương. Đúng thế, tôi không nghĩ con bé 3 năm trước vẫn nhỏ như thế này. Em ấy rồi cũng sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp mà thôi.
Nhân tiện, không giống như anh trai của cô ấy, Satsuki rất đáng yêu. Đúng vậy, tôi không biết Satsuki 3 năm trước vẫn trông nhỏ nhắn như vậy. Cô ấy sẽ trông tuyệt đẹp trong 3 năm nữa…
“C-chờ đã, anh đang khóc đấy à? Anh thừa biết nó đáng sợ như thế nào rồi mà!?”
“K-Khoan đã, tại sao em lại khóc!? Thật đáng sợ, em biết không!?”
Chết tiệt, cứ nghĩ đến việc em gái mình trưởng thành lên từng ngày là nước mắt tôi cứ trào ra.
Chết tiệt, nước mắt tôi trào ra khi nghĩ đến sự trưởng thành của em gái mình.
“Hiya, anh không thể không ngừng nghĩ đến tương lai của em gái mình được. ...Satsuki, em sẽ trở nên cực kì xinh đẹp cho coi.”
“Chào, anh không thể không khóc khi nghĩ đến tương lai của Satsuki. …Satsuki, em sẽ rất xinh đẹp.”
“Không thể cái gì cơ? Onii-chan, anh có ổn không thế? Anh ghét lễ khai giảng đến mức thế cơ à?”
“Không thể không khóc sao!? Anh ổn chứ, anh trai? Anh ghét lễ khai giảng đến vậy sao?”
“Hể, lễ khai giảng?”
“Hả? Lễ khai giảng?”
Tôi bất ngờ đến mức thốt ra lời nói ngu ngốc khi nghe được một điều không thể tin được. Satsuki ngán ngẩm đặt tay lên eo và thở dài khi tôi vẫn còn đang rơm rớm nước mắt.
Tôi thốt lên một tiếng ngớ ngẩn sau khi nghe thấy điều gì đó bất ngờ. Satsuki ngớ người đặt tay lên eo và thở dài khi tôi vẫn còn nước mắt.
“Đúng rồi đó, không phải anh cứ lảm nhảm rằng anh sẽ kiếm được bạn gái trong lễ tốt nghiệp từ hôm qua đến giờ à?”
“Yeah! Không phải hôm qua anh cứ lải nhải là sẽ có bạn gái trong lễ khai giảng sao?”
“Khoan đã, anh làm gì đã cao hứng đến mức đó 3 năm trước đâu! Chỉ có thằng ngốc mới cho rằng hắn có thể kiếm được người yêu ngay trong ngày khai giảng thôi. Anh mà kiếm được một trăm người bạn hay thứ gì đó thôi là anh vui lắm rồi.”
“Khoan đã, 3 năm trước tôi cũng đâu có phê đến thế! Chỉ có thằng khốn mới nghĩ là có thể có bạn gái trong lễ khai giảng. Tôi chỉ có thể kết bạn với một trăm người hay đại loại thế thôi, đúng không?”
“Không phải anh đang quá cao hứng đến mức hành xử không khác gì một đứa trẻ tiểu học sao!?”
“Anh phê đến mức tuổi tâm thần của anh trở thành tuổi của một học sinh tiểu học!?”
Hiya, câu đùa của con bé đau thật đấy. Mặc dù đúng là tôi đặt chỉ tiêu hơi cao thật,...nhưng nó vẫn ổn, đúng chứ? Eh, tôi bắt đầu thấy mật niềm tin vào chính mình rồi.
Hiya, trò đùa của Satsuki khá là đau khổ. Mặc dù tôi thấy hơi phê, … nhưng không đến nỗi tệ, đúng không? Ờ, tôi bắt đầu mất niềm tin vào bản thân rồi.
“Nhân tiện thì, onii-chan, anh nói 3 năm trước nghĩa là gì thế?”
“À mà, onii-chan, anh có ý gì khi nói 3 năm trước vậy?”
“Ah- không, nó ổn mà, anh chỉ hơi lên cơn chút thôi.”
“À- không, ổn thôi. Tôi chỉ hơi điên một chút thôi.”
“Cái đó chắc chắn không ổn chút nào!? Anh bị làm sao thế? Mới sáng sớm ngày ra anh đã khóc rồi.”
“Không ổn chút nào, đúng không!? Có chuyện gì với em thế? Em đột nhiên hét lên lúc nãy.”
“Không, anh hoàn toàn ổn mà.”
“Không, em thực sự ổn mà.”
Tôi ngay lập tức quay trở về phòng sau khi trấn an con em gái đang hoảng loạn của mình. Giấy tờ cho lễ khai giảng đã để sẵn trong cặp sách của tôi. Một bộ đồng phục mới của tôi cũng đã treo trước trong tủ đồ.
Tôi trở về phòng sau khi an ủi cô em gái đang sợ hãi của mình. Cặp sách của tôi đã có tài liệu cho lễ khai giảng. Một bộ đồng phục mới nằm trong tủ quần áo.
Theo giấy tờ ghi lại thì hôm nay chính là ngày khai giảng.
Theo tài liệu, lễ khai giảng thực sự là hôm nay.
“...Này, này, chờ chút đã.”
“…Này, này, đợi đã.”
Có vẻ như tôi phải bắt đầu lại từ lễ khai giảng cao trung một lần nữa. Không, khoan đã, tôi không muốn lại phải chấp nhận cái phần mở đầu quái quỷ này nữa đâu.
Có vẻ như tôi phải bắt đầu lại từ lễ khai giảng cấp 3 của mình một lần nữa. …Không, đợi đã, tôi vẫn chưa chấp nhận lời mở đầu bí ẩn này bằng bất kỳ cách nào, được chứ?
Vẫn còn rất nhiều thứ cần phải giải thích nữa cơ mà.
Vẫn còn phải giải thích!
*
*
Tôi được chào đón bởi bố mẹ tôi trong phòng khách. Họ chỉ đơn giản là chúc mừng tôi đã vào cao trung. “Mẹ cá là con đã nhận ra mình đã trở về 3 năm trước ở thế giới khác rồi nhỉ”. Mấy chuyện sốc như thế làm gì có thể xảy ra được chứ.
Bố mẹ tôi chào tôi phòng khách. Họ chỉ đơn giản là ban phước cho tôi. “Tôi cá là con phải nhận ra rằng con đã du hành từ một thế giới khác 3 năm sau.” Một sự thật gây sốc như thế này không được tiết lộ.
“Các con biết không, bố của các con sẽ đặt mục tiêu đi bộ 10.000 bước mỗi ngày kể từ hôm nay đấy”
“Con biết không, bố con đang đặt mục tiêu đi bộ 10.000 bước mỗi ngày kể từ bây giờ.”
Bố của tôi nói thế đấy nhưng rồi cũng bỏ cuộc sau 3 ngày. Ông ấy đã nói vậy tận 5 lần liên tiếp và đoán xem, tất cả đều thất bại trong suốt 3 năm học cao trung của tôi. Nếu ta thay đổi cách nói đi kiểu “ Ông ấy đã cố gắng tận 5 lần” thì sẽ nghe giống thử thách hơn. Nhưng đằng nào cũng chỉ là “ nghe giống” thôi.
Ông ấy đã nói vậy, nhưng ông ấy đã đầu hàng chỉ 3 ngày sau đó. Con đã nói điều đó 5 lần và đã thất bại trong 3 năm học cấp 3 của tôi, được chứ? Nếu chúng ta thay đổi thành “ông ấy đã cố gắng 5 lần”, tôi đoán nó nghe giống như một kẻ thách thức. Nhưng, nó chỉ "nghe" như một kẻ thách đấu.
Tôi bồi hồi mau chóng thay đồng phục và ăn sáng sau đó đi bộ thẳng đến trường. Bãi đậu xe bị đóng cửa trong thời gian diễn ra lễ khai giảng nên việc tự đi bộ đến nơi rất mệt mỏi vì tôi toàn đạp xe đi học.
Tôi bồn chồn thay đồng phục và ăn sáng. Sau đó, tôi đi bộ về phía trường trung học. Bãi đậu xe đóng cửa trong lễ khai giảng. Tôi cảm thấy khá mệt mỏi vì tôi hoàn toàn quen với việc đạp xe đến trường.
Con dốc từ trạm tàu đến trường được phủ kín bởi những học sinh năm nhất. Từ góc nhìn của một thằng năm 3, mọi người xung quanh tôi đều trông thật nhỏ bé.
Đoạn đường dốc từ nhà ga đến trường trung học chật kín học sinh năm nhất. Với đôi mắt năm 3 của tôi, mọi người ở đây trông thật nhỏ bé.
Nếu tôi quay trở về 3 năm trước, chắc tôi cũng sẽ thấy quang cảnh tương tự trong lễ khai giảng.
Nếu tôi quay ngược thời gian, tôi hẳn đã nhìn thấy cùng một quang cảnh trong lễ khai giảng.
Nhưng giờ đây kí ức 3 năm trước thật mơ hồ.
Ký ức từ 3 năm trước thật mơ hồ.
Ngay vừa khi tôi đang than thở về việc không cònnhững cảm xúc hào hứng như hồi năm nhất nữa, tôi thấy một bãi phân chó ven đường. Có vẻ như một tên xui xẻo nào đó vừa giẫm lên, dấu giày trên đó vẫn còn khá rõ.
Khi tôi đang than thở về việc mình không thểđược cảm giác sảng khoái như những học sinh năm nhất, tôi thấy một đống phân chó bên lề đường. Có vẻ như một tên khốn xui xẻo đã giẫm lên nó. Dấu chân rõ ràng là còn mới.
Một phút mặc niệm được không. Giống như tôi đang lẩm bẩm trong lòng mình vậ-
Xin hãy im lặng một lát. Khi tôi đang lẩm bẩm trong lòng-
Một tia điện ngay lập tức xoẹt qua não tôi.
Một luồng điện chạy qua não tôi.
“Đ-đây là...!? Kí ức từ 3 năm trước...?”
"Đ-Đây là…!? Ký ức từ 3 năm trước…?"
Trong khi nghe không khác gì những gì một nhân vật chính sẽ nói, thứ tôi nhớ không gì khác lại là bãi phân chó.
Mặc dù câu đó nghe giống hệt như lời MC nói, nhưng những gì tôi nhớ lại là về phân chó.
Đúng là tôi có nhớ cũng có bãi phân đặc biệt ven đường này trong buổi sáng hôm khai giảng! Cái ức kinh tởm gì thế này!?
Tôi nhớ đã nhìn thấy đống phân chó này trên đường dốc lên trường vào sáng lễ khai giảng! Cái ức kinh tởm này là sao!?
Nếu tôi vẫn còn những ức như thế này, điều đó có nghĩa là tôi đã thực sự quay trở về quá khứ. ...Không, cái quái quỷ vậy trời? Tại sao tôi lại phải xác nhận việc mình có tua ngược thời gian không bằng một bãi phân chó chứ? Bộ không còn ...lí do nào khác nữa à?
Nếu tôi vẫn còn những ức như thế này, nghĩa là tôi thực sự đã quay ngược thời gian. … Không, cái quái thế này? Tại sao tôi lại xác nhận rằng mình đã quay ngược thời gian bằng một đống phân chó!? Lẽ ra là… với những lý do khác, đúng không?
Không, tôi thực sự hiểu mà, phải không? Nó giống như kịch bản kinh điển để nhận ra rằng “Mình đã quay trở về quá khứ” chỉ bằng một sự kiện nhỏ con thôi í.
Không, thực ra tôi hiểu mà, được chứ? Thật là một cốt truyện kinh điển khi thực sự cảm thấy “Tôi thực sự đã quay ngược thời gian” sau một sự kiện nhỏ.
Nhưng, làm ơn, cái gì khác cũng được nhưng đừng là phân chó chứ.
Nhưng, làm ơn, bất cứ thứ gì trừ phân chó.
Ngoài ra, bãi phân chó còn gây ra chuỗi phản ứng dây chuyền cho não tôi (đừng mà làm ơn). Tôi thậm chí còn nhớ đã nói mấy lời vớ vẩn như là “Ho...phải chăng đây chính là nấc thang thanh xuân của mình sao.” trên chính con dốc này(làm ơn đừng có nhớ lại mà).
Ngoài ra, đống phân chó này đã gây ra một phản ứng dây chuyền trong não tôi (làm ơn đừng). Tôi thậm chí còn nhớ đã nói câu kinh tởm, “Ho, … đây có phải là giai đoạn tuổi trẻ của tôi không?” trên đường dốc này (làm ơn đừng nhớ đến nó).
Ah, tôi chịu hết nổi rồi. Điều này thật là ngu ngốc.
Ồ, tôi đã quá đủ rồi. Thật là ngớ ngẩn.
Bỏ qua cái cuộc sống cao trung đầy sôi nổi đó đi. Tại sao lúc đó tôi lại háo hức đến thể hả trời?
Quên cái cuộc sống trung học sôi động nhảm nhí đó đi. Tại sao lúc đó tôi lại phấn khích đến vậy?
Tăng tốc để thoát khỏi cái mớ kí ức đầy kinh tởm của mình, tôi đã nhìn thấy ngôi trường đầy phiền phức đó trước mắt .
Tôi tăng tốc để xóa bỏ mảnh ký ức kinh tởm này. Tòa nhà trường học trông thật khó chịu khi nhìn vào vẫn ở ngay đó.
*
*
Buổi lễ khai giảng kết thúc tốt đẹp. Cả một nhóm học sinh xếp hàng và đi về lớp mình trông chả khác gì đang tham gia trò Dragon Quest cả.
Lễ khai giảng kết thúc trong hòa bình. Cả một nhóm người xếp hàng và đi đến lớp học của họ như thể họ đang ở trong Dragon Quest.
Tôi cũng đã biết lớp mình ở đâu trước cả khi buổi lễ bắt đầu.
Tôi đã biết mình học lớp nào trước khi lễ khai giảng bắt đầu.
Trước khi vào phòng học, tôi liếc nhìn tấm biển “Lớp A1” trên cửa. Nghĩ thì, tôi đã học trong lớp A trong suốt năm nhất. Đó là điều duy nhất tôi nhớ được mà không cần phải bận tâm gì.
Trước khi vào lớp, tôi liếc nhìn biển báo "Lớp 1A" ở trên cùng. Nghĩ lại thì, tôi học lớp A vào năm nhất. Tôi nhớ mà không cần bận tâm nhiều.